“Nếu có một ngày em trở lại” là mong ước cháy bỏng của bao nhiêu cô, cậu học trò đã từng trưởng thành trong mái trường xưa. Nơi ấy đã ấp ủ thật nhiều ước vọng, nơi nuôi dưỡng những tâm hồn khôn lớn. Nơi ấy vẫn chẳng đổi dời theo năm tháng chỉ có lớp học trò ngày ấy bây giờ mấy ai trở lại. Đời thì rộng lắm, chỉ tiếc ta không thể trở về những ngày tháng đã qua dù chỉ một ngày.
Nếu có một ngày em trở lại hãy giữ giùm em màu hoa thắm tuổi học trò, giữ giùm em chút trắng tinh khôi trong tà áo và chút tím mộng mơ của màu mực in nghiêng trang vở. Nếu được, hãy gọi tên em như những lần thầy đã gọi để em thấy mình không cần được nhiều hơn nữa những tình thương.
NẾU CÓ MỘT NGÀY EM TRỞ LẠI
Nếu có một ngày trở lại trường xưa
Gió có giữ giùm em màu hoa ấy
Nắng thôi mộng mơ khoảng trời rực cháy
Lưng chừng là nỗi nhớ buộc vào mây.
Nếu có một ngày em trở lại đây
Biết có được nghe bài thơ thầy đọc
Khung cửa sổ hôm qua, cô học trò ngồi khóc
Tiếc cho những ngày vội vàng
để sỏi đá chẳng gần nhau.
Em qua thời áo trắng khát khao
Mười năm trôi, chẳng thể đi hết những lời thầy giảng.
Ước mơ tương lai, mặt trời bừng sáng
Sao bỗng thấy bóng mình nhỏ bé giữa mênh mông.
Gốc phượng già có ai đó đứng trông
Cố nhặt cánh hoa rơi nhưng chẳng vẹn toàn kí ức
Chỉ thương cánh chim một ngày kia không đủ sức
Chở những niềm tin mà đời trót đặt lên vai.
Sự nghiệt ngã của thời gian có chừa một ai
Tuổi thầy nhân lên khi tiễn học trò qua cánh cổng
Ước hẹn nào chẳng mang nhiều hi vọng
Nhưng đời đâu riêng vũ khúc sum vầy.
Nếu có một ngày em trở lại đây
Mặc chiếc áo dài, ngồi gốc xưa quen thuộc
Xin thầy hãy gọi tên em như mười năm về trước
Dù mắt chẳng nhung huyền mà lòng chưa hết đam mê.
Hồ Quyền Trang