Nếu tình yêu là mảnh đất màu mỡ của những lời có cánh, những nụ hoa hồng anh tặng, những bài thơ hẹn ước dành cho nhau thì hôn nhân lại dễ dàng đi vào một con đường mòn. Đối với người phụ nữ, một khi là người vợ, người mẹ họ lại thêm trách nhiệm của một người không thể sống cho mình. Bao nhiêu vụn vặt đời thường khiến người phụ nữ mệt mõi, tưởng chừng máu trong tim không còn có thể đỏ để thắm lại những ngày tháng yêu nhau. Rồi ta trách nhau, em trách chi anh khi đời lắm nỗi lo, ai cũng lặng với không gian của riêng mình, ai cũng hững hờ đổ lỗi đối phương để rồi ta nhận ra chẳng thể sống được với những điều tủn mủn.
Dù là đang yêu hay đã bước vào cuộc hôn nhân, xin hãy trân trọng người bên mình, lắng nghe họ tâm tình bằng sự tin tưởng, vị tha và mong đợi những điều tốt đẹp. Không ai có lỗi, không ai đáng trách chỉ là chúng ta chưa dám nhìn thằng vấn đề, đối diện với chính mình.
Em trách chi anh
Có một bận nhìn sâu vào mắt anh
Em đã tin những điều mãi mãi
Như bài hát xanh, tình yêu rực cháy
Đại dương xa có con sóng cồn cào.
Tin làm chi em ơi!
Nỗi nhớ cũ nhạt màu
Sóng có vỗ ngàn năm, cũng thuộc về biển cả
Ta lườn trước đâu cuộc đời nghiệt ngã
Tự lạc mất mình khi vẫn nắm tay nhau.
Trách chi anh, em trách mình sao?
Đâu mắt biếc xanh, nụ cười tỏa nắng
Đâu san sẻ ngọt bùi những ngày xa vắng
Cả ước mơ em gối giất ngủ dài.
Những vụn vặt đời thường, ai thấu cho ai
Em lãng quên mình vào những điều nhỏ bé
Quen với bình an, nụ cười con trẻ
Quen tiếng thở than, trách móc, giận hờn.
Em nào có mơ ước gì hơn
Được một lần thôi, mặc chiếc áo màu hoa nắng
Sánh bước cùng anh giữa bình yên, phẳng lặng
Đời có bao lâu mà em vội hững hờ!