Tuổi thanh xuân trôi qua rất nhanh, mấy chốc là đã qua những ngày tháng đẹp tươi. Điều tiếc nuối nhất trong đời mỗi con người không phải là đánh mất thời gian mà là đang hờ hững với chính hiện tại của mình. Ai cũng biết rằng tuổi xuân qua đi không bao giờ tìm lại được, để mất một điều sẽ nuối tiếc mãi muôn sau, vậy mà ai trong chúng ta vẫn thường bỏ dỡ điều gì đó mãi sau mới nhận ra nó là thiêng liêng, đáng quý biết nhường nào.
Cô gái đến với anh sau một mối tình vụng vỡ cứ ngỡ rằng tim sẽ chẳng thể yêu thêm lần nữa vì chẳng ai có thể lấy yêu thương trọn vẹn để san sẻ những khoảng trống tâm hồn. Anh đã làm điều đó, là người lau nước mắt cho “em”, lau khô những nỗi đau của quá khứ để từ đây chúng ta hát tiếp bài ca tình yêu còn dang dở. Rồi em sẽ lại yêu nhưng thuở ban đầu, lại mơ những giấc mơ đẹp khi tuổi đời còn xanh lắm. Hãy mơ em nhé, trong giấc mơ ấy có bàn tay anh dìu em qua những nỗi đau.
Hãy mơ em nhé!
Hãy mơ đi em, về những cánh cò
Bay xa tít cánh đồng lộng gió
Mơ về vết chân tròn trên thảm cỏ
Để quên chiếc hài cho hoàng tử ghé thăm
Tuổi thanh xuân phút chốc được mấy năm
Đừng để ưu phiền hao mòn dáng ngọc
Hôm qua trộm nhìn em bật khóc
Anh biết đời mình sẽ hóa chiếc khăn tay.
Hai mảnh vở tim đau như số phận an bày
Tìm thấy nhau sau chuyến đò trắc trở
Như con sông quê, anh bên bồi, em bên lở
Chôn chặt niềm đau vào đáy nước thẳm sâu.
Rồi mình lại yêu như lúc mới bắt đầu
Em lại mơ về đồi hoa trắng
Anh tìm cho em đong đầy hạt nắng
Trong mắt em cười, trong áo em xanh.